Một người thà say mèm trong rừng đào mười dặm để quên hết quá khứ, một người nặng tình ba đời ba kiếp mòn mỏi đợi chờ.
Bóng hình bắt gặp đó, như đúng như sai. Những chuyện cũ đã quên đó, như hư như thực.
Mười dặm hoa đào chiếu rạng đôi mắt bi thương, nhưng chẳng thể nào quên đi được giây phút trông thấy gương mặt nàng trong quá khứ.
Quá khứ, hiện tại, tương lai – ba kiếp nhân duyên của Dạ Hoa và Bạch Thiển, giữa mười dặm hoa đào mênh mông thắm sắc, từ nay chỉ còn hạnh phúc ngập tràn.”